Trăng đêm đã lên rồi, phố buồn buồn ngủ yên Bọn tôi từ lâu phiêu lưu khắp sơn hà nay mới về thành đô Ngõ gầy lạnh lùng đón bước chân mỏi mắt sầu buồn gọi tên.
Gió lại về, thắm lạnh lòng người trai Đã bao mùa xuân đơn côi khiếp không nhà khi gần trọn quê hương Đêm này chợt mùi hương tóc ai ru tôi về giấc mộng đầu.
Từ ngày đi trấn phương xa Mấy khi được về phố thị được vui với người yêu Đường dài quân hành tôi bôn ba khắp nẻo quên nhọc nhằn gian nan.
(Trăng khuya cũng lên rồi, phố buồn càng nồng say Mình tôi ngồi đây rưng rưng mấy cung đàn gửi về người tôi yêu Để đời một ngày tan chiến chinh mảnh trăng thề nối chuyện mình) Nhưng tôi vẫn tin rằng có người hiểu lòng tôi Dù cách biệt xa tôi luôn nhắc tên người cho ngọt vành môi khô Dẫu rằng chỉ là dăm phút mơ giữa đêm dài vắng lặng người.
Khi phố nhỏ lên đèn, chìm dần trong đêm, lạnh bước chân Đơn bóng đường trần mà lòng tái tê, xa vắng vọng về Men đắng nào, cho vơi những thương đau.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}