-
1
Quán Nửa Khuya
Quán nửa khuya đèn mờ theo hơi khói
Trút tâm tư vào đêm vắng canh dài
Quãng đời tôi tàu đêm vắng không người,
vẫn lặng trôi ..
Tôi là người tha hương đi bốn phương
Anh là người quân nhân vui gió sương
Câu chuyện tâm tình vui theo khói bay, tay cầm tay ...
Nói bạn nghe từ khi say viễn xứ
Gót chân in ngàn muôn lối sông hồ
áo sờn vai tìm đôi mắt u hoài, bóng hình ai?
Hoa nào mà không phôi pha sắc hương,
ân tình nào mà không gây vấn vương?
Lê đôi gót trên khắp chốn ngàn phương để tìm thương..
Dĩ vãng tìm đâu thấy, như bóng mây chiều
Đang lững lờ theo gió bay..
Cốt xóa tình xưa ấy,
Ngân tiếng tơ chùng để tìm quên hương đắng cay
Muốn nhắn nhủ thời gian
Ai mãi phong trần để đi tìm hương cố nhân
áo trắng màu sương gió
Ngưng gót xuôi ngược để tìm về nơi bến mơ..
Quán nửa khuya bạn tôi chia tay nhé
Nhớ nhau chăng là mỗi lúc đêm về
Xiết chặt tay để ghi phút phân kỳ, tiễn người đi..
Sa trường anh lại đi vui gió sương
Sông hồ gợi trong tôi bao luyến thương
Tôi ghi nhớ giây phút ấy nào nguôi, bạn đường ơi...
-
2
Hai Kỷ Niệm Một Chuyến Đi
Tôi đưa người đi bước chân hoa mộng vào đời
Một chiều nhẹ mưa bay thành u buồn giăng lối
Pháo buông trên đường dài
Mắt em xanh màu trời
Hết rồi ngày mai ơi!
Khi yêu nghe mộng đẹp trong vòng tay
Có mấy ai ngờ chiều nay là đây
Cánh buồm theo lái
Kỷ niệm mình buông trôi
Nói chi lần cuối
Hôm nay bạn đi gót chân theo nhịp dạ hành
Tuổi đời vừa xinh như nụ hoa nở thêm cánh
Đã phân ly một lần, tiễn anh thêm một lần
Áo đẹp màu chinh nhân
Tôi anh, đôi bạn đường ta dìu nhau
Anh đi tôi ở, mình vui được sao
Tiễn người yêu trước,
Đến giờ bạn đi sau ... gãy thêm nhịp cầu
Không gian tuy bao la mà đầy trời mây
Tâm tư khi duyên không tròn, tim nào thấỷ
Lối đi hôm nay ... hứa hẹn tràn đầy
Thế mà đời mình chỉ như đám mây
Lầu không trăng soi, Tình xưa khôn nguôi
Và trong tương lai là cơn gió trôi
Đôi khi chợt nghe tiếng tâm tư vọng nẻo về
Ngược dòng thời gian đi tìm quá khứ
Lúc môi không còn mềm
Giấc mơ không nẻo tìm
Bóng ngả chiều hoang tím
Nghe hơi sương lạnh chỉ e trời mưa
Tay ôm kỷ niệm buồn đi vào thơ
Kiếp mình là bến ... tiễn đòan tàu trong đêm
Bến hoang im lìm!
-
3
Nghèo
Khi tôi sinh ra mang được ngay tiếng con nhà nghèo
Qua bao nhiêu năm không đổi thay lớn lên còn nghèo
Luôn đi bên tôi như với nguời tình thân thiết
Công danh trong tay như cát bụi trên phố hè.
Tôi chưa yêu ai hay chẳng ai thích yêu nguời nghèo
Tôi không say mê hay tại tôi thiếu sang mặc đẹp
Tôi khôn tôi ngoan nhưng vẫn nghèo thì ai biết
Ngay khi trong tay không có tiền bảo ai nghe.
ĐK:
Xưa nay nếu nghèo là túng thiếu
Sợ đời nhiều gieo neo
Làm sao cũng vẫn nghèo
Nghèo nhưng luôn luôn vẫn vui tươi
Luôn luôn hé môi cười
Luôn luôn vẫn yêu đời.
Khi tôi sinh ra mang được ngay tiếng con nhà nghèo
Qua bao nhiêu năm không đổi thay lớn lên còn nghèo
Đêm đêm đôi mi mong giấc ngủ mời không đến
Tương lai đi xa tôi mến nghèo, nghèo thương tôi ...!!!
-
4
Áo Mới Cà Mau
Nghe nói Cà Mau xa lắm
Ở cuối cùng bản đồ Việt Nam
Ngại chi đường xa không tới
Về để nói với nhau mấy lơi.
Xuôi mái chèo sông ông Đốc
Đêm trắng kịp tới chợ Cà Mau
Xuồng ghe ngày đêm không ngớt
Người Cà Mau dễ thương vô cùng.
Về Cái Nước, Đầm Dơi
Nghe ai ru câu ơi hời
Thương em đừng để duyên lỡ thời
Tội nghiệp ghê nghe sắc se con tim tôi.
Chừng nào về Năm Căn
Nhớ nhau qua lại cũng gần
Một lần về U Minh
Nghe muỗi kêu nhớ rừng Cà Mau.
Mai mốt Cà Mau em lớn
Tuy út mà sửa soạn đẹp hơn
Cà Mau đường đi không khó
Mà chỉ khó có sông vắng đò.
Em đứng mình ên một hướng
Duyên dáng mời khách lạ ngàn phương
Cà Mau mặc thêm áo mới
Về Cà Mau là thấy thương em rồi.
-
5
Cho Vừa Lòng Em
Thôi rồi ta đã xa nhau
Kể từ đêm pháo đỏ rượu hồng
Anh đường anh, em đường em
Yêu thương xưa chỉ còn âm thầm.
Em đành quên cả sao em
Kỷ niệm xưa sánh như biển lớn
Ân tình cao tựa bằng non
Chỉ đổi bằng nhung lụa sao người?
Anh về gom lại thư em
Cả nghìn trang giấy mỏng xanh màu
Gom cả áo lạnh ngày xưa
Anh đem ra đốt thành tro tàn.
Cho người xưa khỏi phân vân
Khi ngồi đan áo cho người mới
Khi mùa đông lạnh lùng sang
Em khỏi nhớ chuyện ngày xưa.
[ĐK:]
Em ơi! Hết rồi! Hết rồi
Chẳng còn chi nữa đâu em
Yêu thương như nước trôi qua cầu
Như đàn trỗi cung sầu.
Còn gì nữa đâu?
Tôi thề tôi chẳng yêu ai
Vì người ta cứ phụ tôi hoài
Bây giờ tôi chẳng còn tin
Trong nhân gian có kẻ chung tình.
Tôi giận tôi đã ngây thơ
Đem tình yêu hiến dâng người hết
Nên giờ tôi chẳng còn chi
Khi người ngoảnh mặt mà đi.
-
6
Đám Cưới Nghèo
Ước mộng thật nhiều nhưng khi duyên nợ chợt đâu đưa đến
Ai có ngờ đâu mình tay trắng tay buồn ơi là buồn
Còn gì cho nhau ngoài tình yêu thôi làm sao lên đời đã yêu nhau rồi
Trước sau thôi đành đựng lên đám cưới cho có lệ mà thôi
Sang đón cô đâu người đi ngoài phố cũng không ai thèm nhìn
Rể mặc đơn sơ còn cô dâu bới tóc không cài hoa
Đâu có bao nhiêu đàng trai đàng gái đếm hơn hai chục người
Bạn bè tuy đông nhưng đành dấu hết không mời một ai
Chú rể ngậm ngùi tay bưng khay trầu mà nghe chua xót
Trong lễ hợp hôn nào ai biết đâu niềm đau trong đời
Đừng buồn nghe em mình còn đôi tay mình lo tương lai
Biết đâu sau này chúng ta sang giầu ngồi ôm dĩ vãng thấy càng gần nhau
-
7
Nếu Chúng Mình Cách Trở
Nếu lỡ chúng mình hai đứa xa nhau
Nhìn mưa trên phố em có thương sầu
Có nghe cay mắt chiều mưa đổ
Có nghe lòng xót xa đau?
Hay em vội quên ngày đó?
Nếu lỡ chúng mình hai đứa chia phôi
Đời em con gái đã lỡ yêu rồi
Vắng anh em biết còn ai nữa
Những khi hờn dỗi xa xôi
Còn ai đưa đón trong đời…
Vẫn biết yêu em, yêu nhiều lắm
Nhưng tình ta mãi còn trái ngang
Anh ơi đừng nói làm em sợ
Và rủi mình cách trở
Em để tang anh suốt….cuộc đời
Nếu lỡ chúng mình hai đứa hai nơi
Làm sao ta sống khi mất nhau rồi
Vắng anh đôi phút là nhung nhớ
Chỉ yêu và biết anh thôi
Thề yêu anh yêu mãi muôn đời
-
8
Căn Nhà Màu Tím
Chiều nhìn qua đầu ngõ, dâng dâng niềm thương nhớ
dáng xinh xinh một người.
Ðược nghỉ năm ngày phép, mất hai hôm làm quen
em mới cho mình biết tên.
Cuộc đời chinh chiến, quanh năm với bưng biền,
thì gót liễu mong manh, làm sao bước song hành
Anh chỉ e ngại, gió lay nụ tầm xuân vừa hé...
Chiều nào khi về bến, ngang căn nhà màu tím
biết em đang trộm nhìn.
Vào mộng chưa tỏ lối bến mơ đang chờ nơi
chưa thấy ai vừa ý thôi.
Đời người con gái, mưa sa giữa lưng trời,
hạt xuống giếng ngậm ngùi, hạt rơi luống hoa cười.
Ai chẳng mơ, gặp bến trong khỏi hờn duyên má hồng...
Đời anh đây đó mười phương,
gặp em anh đã thương, càng thương.
Thương đôi môi đầy nhựa sống.
Thương tia mắt dào dạt sóng.
Tuổi ngọc xuân son, nét ngà uốn trăng tròn
Tình em cao vút Trường Sơn
gặp anh em ước mong gì hơn.
Cho anh bông hồng còn thắm,
cho anh trái ngọt vườn cấm,
và còn cho nữa tiếng ru trẻ thơ.
Nẻo đời muôn vạn lối, yêu nhau vì lời nói,
mến nhau qua nụ cười.
Dặn dò thêm lần cuối, sách trao cho bầy em,
lưu bút ghi vài đứa quen.
Ngày lành hăm sáu, hai mươi chiếc xe màu
chở đám cưới cô dâu cài hoa trắng sang cầu.
Ta nhìn nhau, tia mắt trao một nụ hôn ban đầu ...!
-
9
Chuyến Đò Không Em
Phút ban đầu ấy
Thư xanh màu giấy viết nhưng chưa gởi em
Ngõ đi chung một lối
Đôi khi định nói với em một lời
Tình muốn còn e, chung bước đường về
Nào biết được khi nói lên nổi niềm
Thì nẻo vào tim
Mở rộng hay khép môi thắm trao duyên
Cuối xuân hè tới
Nhưng chưa lần nói lá thu rơi lại rơi
Ngắm xe xuôi ngược lối
Kết hoa màu cưới có đôi tim vào đời
Dù trước dù sau, nhưng cũng một lần
Gởi đến người thương thiết tha nỗi lòng
Đợi chờ hồi âm
Để rồi cay đắng đến tay một thiệp hồng
ĐK:
Giòng sông mênh mang quá thiếu em chung một chuyến đò
Tình yêu như hoa nở biết em yêu mà anh chờ
Từ khi ban sơ cả hai người vẫn chờ một câu nói
Mà rồi biệt ly, không một lần hé môi
Từ nay duyên kiếp tìm trong mộng thôi
Gió thu lạnh giá
Bao nhiêu là lá bấy nhiêu cơn sầu đau
Cánh thư ban đầu ấy
Chết trong lòng giấy nhắc bao kỷ niệm buồn
Đừng trách người đi ... sao lỗi nhịp đàn
Tình chỉ đẹp khi ...ái ân không trọn
Một lần vào thu
Là lần băng giá khơi sầu tâm tư
-
10
Hình Bóng Quê Nhà
Về tới đầu làng con chim sáo nhỏ hát vang rộn ràng
Qua nhịp cầu tre, qua mấy con đê thắm đượm tình quê
Bao năm qua cách trở đường xa xuôi ngược bôn ba
Ôi kỷ niệm yêu, mái tranh nghèo tỏa khói lam chiều
Còn nhớ nụ cười, câu ca mát rượi chứa chan lòng người
Đâu rồi ngày xưa, ai đón ai đưa nắng đổ chiều mưa
Quê hương ơi, ấm mãi đời tôi uống ngọt đôi môi
Thương quá là thương, tuổi thơ nào ngọt đắng vui buồn
À ơi, con nước lớn chảy xuôi
Đưa con thuyền chao nghiêng theo nhịp chèo lơi ai ngân nga câu hò
Hò ơi, gió đưa gió đẩy, về rẩy ăn còng
Về sông ăn cá, về sông ăn cá, về đồng ăn cua
Từ lúc vào đời, chân quen đất nẻ nắng mưa chiều hè
Ôi đẹp làm sao, đêm sáng trăng cao gõ nhịp chày mau
Nghe quê hương tiếng gọi mời thương những ngày tha phương
Trong cõi đời ta, giữ bên lòng hình bóng quê nhà
Còn nhớ nụ cười, câu ca mát rượi chứa chan lòng người
Đâu rồi ngày xưa, ai đón ai đưa nắng đổ chiều mưa
Quê hương ơi, ấm mãi đời tôi uống ngọt đôi môi
Thương quá là thương, tuổi thơ nào ngọt đắng vui buồn
À ơi, con nước lớn chảy xuôi
Đưa con thuyền chao nghiêng theo nhịp chèo lơi ai ngân nga câu hò
Hò ơi, gió đưa gió đẩy, về rẩy ăn còng
Về sông ăn cá, về sông ăn cá, về đồng ăn cua
Từ lúc vào đời, chân quen đất nẻ nắng mưa chiều hè
Ôi đẹp làm sao, đêm sáng trăng cao gõ nhịp chày mau
Nghe quê hương tiếng gọi mời thương những ngày tha phương
Trong cõi đời ta, giữ bên lòng hình bóng quê nhà
Nghe quê hương tiếng gọi mời thương những ngày tha phương
Trong cõi đời ta, giữ bên lòng hình bóng quê nhà