Lời bài hát: Cây bút
1 góc, nằm 1 góc nào đó trong 1 xó
Tôi, cố gắng gượng dậy, để viết lên những dòng suy nghĩ
Bằng máu và những giọt nước mắt hòa lẫn mồ hôi cay
Mà tôi vẫn thường thấy, tôi cố gắng gượng lấy
Khi mà vết thương ấy người đời đâu ai thấy
Bàn tay kia bóp lấy thân xác kéo tôi đi trên trang giấy
Máu đang chảy, mực nhòe đi vì vết gạch rồi xóa
Wa đi những tháng ngày đó
Wà tặng của họ dành cho tôi bằng đôi chân chà đạp và những vết thương tôi đang có
Tôi bật khóc, những thứ tôi đã làm cho họ
Tôi fải trả giá bằng máu, lúc tỉnh lúc ngất đi
Vì 1 fần cơ thể của tôi đã bị mất đi, tôi bị vất đi
Lời ai oán bật lên từ 1 góc tối nào đó
Thời gian mài mòn đi thể xác tôi
Xài xong rồi thôi, người đời wên tôi
Nước mắt thấm trên môi
1 góc tối với 1 cây bút chìm trong sự wên lãng
[Zolek]
Cuộc đời bạc như vôi và dòng đời mãi nối trôi
H chỉ còn lại mình tôi, lê bược vội
Trên những vết mực đã khô, làn bút vẫn nhấp nhô
Từng làn sóng vỗ nhịp nhàng
Làn sóng xô trôi về đâu khi tất cả rồi cũng mãi là hư vô
Tôi nhìn anh anh nhìn tôi, 2 cặp mắt nhìn nhau
Nhưng cũng đã hỉu dc nỗi đau
Nỗi đau của anh là của tôi, nhưng ko fải là ngược lại
Đè nặng lên tôi, máu tôi rơi, nhưng cũng chỉ là mặt ngoài
Tôi hỉu cho anh, tôi cũng hỉu cho hoàn cảnh
Lò sưởi ngoài sân nhưng trong fòng sao chỉ toàn là ghẻ lạnh
Tuổi xuân anh tàn fai, và anh đè nặng lên tôi
Từng nỗi đau, cùng tôi anh miệt mài
Đến khi anh mệt nhoài, chỉ còn lại mình tôi và em
Nỗi đau của riêng tôi nay đã là của riêng em
Ta nhìn nhau như là lạc loài
[Nah]
Tôi là cây viết, em là tờ giấy
Khi đôi ta xa nhau thì sẽ ko còn những bài hát nhưng tôi vẫn chờ đấy
Chờ trong sự cô độc để dc viết tiếp, cuốn tiểu thuyết tình yêu còn dang dở
Xóa đi những vết nhơ trong wá khứ trên trang vở
Cảm thấy như, mình đã chết, dù còn đang thở
Mực trong người tôi là máu mồ hôi và nước mắt
Và đôi khi, bóng hình em lại hiện lên trước mắt
Đặt mình xuống viết và ảo ảnh kia tàn fai
Tôi ko còn là tôi kể từ khi mình chia làm 2
Là cây viết, của 1 người là vua viết lyrics
Nhưng ko có em là giấy, thì làm sao mà tôi có thể viết
Làm sao, có thể way lại những ngày huy hoàng
Những dòng chữ kia rồi sẽ chìm dần trong dĩ vãng
Ngòi bút mòn mỏi, cùng với thời gian, còn đọng lại gì ko? giữa cuộc đời tàn
Giờ đây, khi 1 mình trong căn fòng hiu wạnh
Mưa vẫn đang rơi, ngoài trời kia gió thổi hiu hiu lạnh
Tôi mới nhận ra, em là điều wan trọng hơn tất cả, tôi vấp ngã, vì mất em, tôi đã mất cả
Đâu đó từ sâu thẳm vang lên những lời ca
Để thay cho những giọt nước mắt ko thể nào rơi ra
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}