Từ thủa nhỏ cha tôi vốn nghèo
Là người Bạc Liêu sống hiền lành lắm ai ơi
Khi lớn rồi cha xa quê nhà
Gặp mẹ tôi hạnh phúc chung phận nghèo
Rồi từ đó tôi sinh ra đời
Người cần lao nên có đời sống yên vui
Đi bán dạo cha lo gia đình
Tiền đầy mồ hôi nhưng thấy đàn con cha
Ôi nhưng đến một hôm cha tôi lâm bệnh không chữa nổi người ơi
Ơi hỡi ông trời cao sao ông sớm đành lấy đi mạng người cha
Cha cha hỡi cha ơi nay con trưởng thành thì cha đã lìa xa
Bao nhiêu nỗi thương cha nên trong giấc mộng cha vẫn về bên
con
Rồi ngày tháng bôn ba
quê người
Mỗi lần về thăm bên mộ phần của cha tôi
Nước mắt dưng dưng không ngăn được lệ ròng
Dòng lệ dầy vơi thấm sâu trên mộ cha
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}