Một chút nắng chiều, vấn vương trên đồi. Hàng thông xanh đứng, lặng yên bên đời. Mình em nơi đây, chìm dần trong đêm biên giới mênh mông gió lạnh ùa về giá buốt trong tim.
Giọt nước mắt rơi trên bông hoa tàn. Giờ cánh đã tan, cánh buông rũ mềm. Ngày tháng cứ trôi những nỗi đau quen rồi, giờ em không khóc.
Một chút nắng chiều cho em nhớ về. Miền quê hương đó xa xôi cuối trời, Nơi bóng mẹ yêu giờ ngồi mong nhớ, đứa con bé dại một ngày vội đi không nói câu chào mẹ cha yêu thương đợi trong nước mắt.
Còn chút hương phai nơi bông hoa tàn. Ngọn gió yêu thương xin mang em về, về miền quê xưa thân yêu, Xin giang rộng tay đón đứa con lỗi lầm. Cho em một lần được sống lại trong những giấc mơ.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}