Ai mua trăng tôi bán trăng cho, trăng nằm yên trên cành liễu đợi chờ. Ai mua trăng tôi bán trăng cho, chẳng bán tình duyên ước hẹn hò…
Đường lên dốc đá nửa đêm trăng tà nhớ câu chuyện xưa. Lầu Ông Hoàng đó, thuở nao chân Hàn Mặc Tử đã qua. Ánh trăng treo nghiêng nghiêng bờ cát dài thêm hoang vắng, tiếng chim kêu đau thương như nức nở dưới trời sương, lá rơi rơi đâu đây sao cứ ngỡ bước chân người, tìm về nửa đêm buồn.
Đường lên dốc đá, nhớ xưa hai người đá một lần đến. Tình yêu vừa chớm, xót xa cho chàng cuộc sống phế nhân. Tiếc thay cho thân trai một nửa đời chưa qua hết, trách thay cho tơ duyên chưa thắm nồng đã vội tan. Hồn ngất ngư điên cuồng cho trời đất cũng tan thương, mà khổ đau niềm riêng…
Vọng cổ:
Nam: Mộng Cầm ơi trăng ước hẹn vẫn còn nguyên vẹn đó. Lầu Ông Hoàng còn nằm yên trên bãi gió, chốn hẹn hò xưa trăm năm không dời đổi mà người yêu xưa nay vời vợi phương nào. Có ai mua tôi bán mảnh trăng sầu, bán vầng trăng hẹn trên cành liễu đợi gió đông về để lã lơi, bán cả những vầng thơ rướm máu những chiều mưa buồn những sáng nắng tươi. Sao chuyện tình xưa không bán được bao giờ, để đến trọn đời vẫn chưa nguôi thương nhớ…ơ…
Nữ: Người ta đã quên rồi cái tên Hàn Mặc Tử, đã quên đi mối tình một thời trao gởi, sao anh còn nhớ nhung thương tiếc nữa cho bận lòng?
Nam: Ai, ai mới vừa nói, phải chăng tiếng của Mộng Cầm?
Nữ: Mộng Cầm của anh không bao giờ tìm đếm nữa, người ta đã quên rồi hẹn cũ thề xưa.
Nam: Ai, ai đó, sao tìm đến tôi trong những phút giây cực cùng đau khổ? Đâu còn gì ngoài thân xác phế nhân.
Nữ: Những năm tháng đẹp tươi người ta đã cướp của em Hàn Mặc Tử, chỉ những phút giây này em mới được cận kề anh.
Nói lối:
Trời hỡi làm sao khi khát đói
Gió trăng có sẵn làm sao ăn
Làm sao giết được người trong mộng
Để trả thù duyên kiếp phủ phàng.
Nữ: Hàn Mặc Tử ơi người trong mộng làm sao anh giết được, làm sao trả thù duyên kiếp dù có trái ngang dù cay đắng vô vàng… Làm sao ăn được gió trăng làm sao giết được nỗi đau buồn. Cũng như em những ngày tháng trước, mãi âm thầm nuốt lệ vào tim. Nhìn người ta và Hàn Mặc Tử của em nắm tay nhau dắt dìu vào mộng đẹp. Nhưng em đâu muốn trả thù duyên kiếp, chỉ mong anh với người ta hạnh phúc trong đời.
Nam: Nhưng bây giờ người đã phụ tôi, lầu Ông Hoàng thêm tiêu điều hoang vắng. Mây chết đuối trên dòng sông vắng lặng trôi thây về tận cõi vô biên. Tôi đâu còn gì để trao em ngoài mảnh hồn đau ngoài tấm thân tàn phế.
Nữ: Em không mong đợi ở anh điều chi cả, chỉ muốn an ủi anh trong những ngày tháng buồn đau, dù đối với anh em chỉ là chiếc bóng mờ vô nghĩa, dù biết lòng anh đã gởi trọn cho Mộng Cầm.
Nam: Cho đến những giây phút cuối của đời tàn em đã trao tôi một tấm tình thật đẹp, tiếc rằng tấm lòng yêu tha thiết tôi đã trao hết cho người dù người đã phụ tôi.
Nhạc:
Hàn Mặc Tử xuôi về quê cũ giấu thân nơi nhà hoang. Mộng Cầm hỡi thôi đừng thương tiếc tủi cho nhau mà thôi. Tình đã lỡ xin một câu hứa kiếp sau ta trọn đôi. Còn gì nữa thân tàn xin để một mình mình đơn côi.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}