(Vọng cổ) Nam: Đất Thủ Bình Dương xứ vườn bến hẹn, bước đến là quen ra đi là nhớ trái nợ bông duyên ai gọi sầu riêng mà hương bén trong lòng....Em ở Lái Thiêu hay Bến Cát ? Mới hỏi qua mà thấy vườn mận đỏ hồng,
Nữ: Dạ Nhà em ở miệt Chợ Búng đó, lớn nhỏ sống nghề vườn đi bán sầu riêng
Nam: À...Vùng Chợ Búng có vườn cây tình tự, bông sai trái ngọt tiếng đồn khắp xứ gần xa. Riêng anh anh yêu trái sầu riêng hương vị đậm đà, ngào ngạt lâng lâng gợi riêng sầu cô lẻ....
Nữ: Anh ơi anh yêu sầu riêng vậy cảm phiền mời anh theo em về nhà em tặng anh vài cây mới ươm đầu ngõ, giống cây xứ này lá nhỏ trái sai
Nam: Nhưng quê anh đồng phèn nước mặn trồng chẳng lên cây sợ uổng công người tặng
Nữ: Hay anh lấy hột về ươm cây cho nó quen hơi quen đất, rồi nó sẽ bén rễ đâm chồi
Nam: Anh trồng hoài à em ơi, nó vẫn như anh héo rũ cuộc đời. Anh nhớ mãi sầu riêng nên mới về Đất Thủ, rủ bạn tâm đầu anh mới gặp em.
Nữ: Anh nè, anh có tiền hông? Về miệt này mua đất trồng vườn sầu riêng cho hạp xứ hạp quê nghen
Nam: Í trời đất ơi, Thân anh còn trăm bề nghèo khổ, ai cho ở đậu ở nhờ xin làm mướn đền côn
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}