Đi qua vùng cỏ non, ngỡ mùa xuân đang đến Bâng khuâng chiều ba mươi, tóc em xanh màu trời Đi qua vùng lá rơi, ngỡ mùa thu đang tới Đường rộng nào em đi, đóa hồng nào trên tay. Em phải đi đến nơi Dù muộn cũng phải nói với nhau Những dòng sông đã lâu, không ra được biển rộng Là những dòng sông lạc loài Muộn phiền quanh vách núi, như gương không người soi.
Đi qua vùng nhà em, không còn em ở đó Bỗng nhớ từng tiếng hát, thiết tha yêu cuộc đời Em đi về những nơi, bạn bè đang ở đó Còn vượt đèo băng sông, giữa biển trời mênh mông.
Như chuyện đã viết xong Mà lòng mình còn muốn nói thêm Những giọt nước mắt ai... lăn trên môi vừa cười Và những được mất riêng của mình Đời người ai cũng có Hãy cho nhau tình yêu Hãy thương nhau thật nhiều.
Đi qua vườn trẻ chơi, ngỡ bầy chim đang hót Ta nghe đời vui hơn Những nghĩ suy một mình Đi thăm người mới quen, một lần chưa nói hết Chuyện dài của quê hương, hiểu nhiều càng yêu hơn.
Như người đứng gác đêm Thầm lặng mà đẹp lắm Đất nước ơi!
Những người dân nước tôi Mang con tim thời đại Đẹp nhất cuộc sống vì mọi người Vì đàn em thơ ấy Những bông hoa của hôm nay Những bông hoa của mai sau.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}