Đêm vằng trời đông , sương trắng trời
Khuya về lãnh lẽo , buồn đơn côi
Rừng núi đồng khô giờ quạnh vắng
Nỗi buồn trong tôi buồn não nề
Ơi nhớ chiều đông tôi tiễn người
Hai bàn tay nắm lệ tuôn rơi
Biết nói gì đây , giờ xa cách
Trách trời cao kia quá lạnh lùng
Cao xanh xa quá người ơi
Phận nghèo tôi ngậm tình nhân thế
Vì chữ hiếu người xa tôi rồi
Ai ơi có thấu hiểu , cuộc đời sao lắm train gang
Trách duyên ông trời, để mình tôi với tình sầu
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}