Ngồi một mình dễ làm cho con người suy nghĩ vẫn vơ… Cuộc đời như một giấc mộng… Đôi mắt chợp chờn với những giấc mơ chợt đến như những cơn mưa bất chợt rồi cũng chợt đi như chính khi đến… Mọi thứ đều mong manh dễ vỡ… Trước đây ta cứ tưởng có những tồn tại vĩnh hằng, nhưng có lẽ dường như không phải thế... Chợt nhớ lại một định luật của vật lý học có tên gọi bảo toàn năng lượng… Ngẫm cho cùng thì nó đúng thật, không riêng với năng lượng, mọi thứ trên đời này cũng không nằm ngoài cái bản chất cơ bản đó… Bộ môn tưởng chừng khô khan như thế ai ngờ nó lại là một triết lý mềm mại vô biên… Mọi thứ không tự sinh ra và cũng không tự mất đi…
Xưa em ngồi nhìn lá vàng rơi trong sân Môi em cười hỏi những câu chuyện vu vơ Tình yêu đã đến quá êm đềm Nào ai biết đến một ngày Rồi em đã xa tôi còn đâu Em có về chở nắng cho mùa thu đi qua Em có về nhặt lá trong vườn xưa nghe mưa Và em có hát như hôm nào Lời ca níu chân bao người Lạc trong cõi mê ngày ấy... Khi em về qua đây đường phố như trong cơn say Khi em về qua đây dịu mát đôi môi tình si Em bây giờ xa quá bởi những đam mê phù du Xin em đừng xa nữa để trái tim tôi quạnh hiu…
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}