Đêm đang bủa vây, tay đang xen bờ vai.
Nỗi nhớ băng theo gió đang ùa về đây.
Khi cô đơn quạnh hiu, gió rét căm đi nhiều.
Vẫn nơi đây mình em căn phòng đầy thương yêu.
Chờ hoài vòng tay ấy, chờ hoài nụ hôn ấy.
Chờ một tiếng nói ấm áp.
Chìm vào tình yêu ấy giờ người vội bên ai.
Để lại trong em bao đắng cay.
Tại sao? Tại sao người lại vội ra đi?
Con tim dại khờ cứ nghĩ anh sẽ quay trở về.
Và muốn giữ lấy yêu thương bên em.
Vì ai? Vì ai mà người vội quên mau?
Chẳng cần một lần nghĩ đến em ra sao.
Từng ngày bên cạnh những yêu thương anh chôn vùi ở đây.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}