Ngỡ như những nỗi buồn đã qua Mà hôm nay lòng ta thấy cô đơn lạ Ngỡ như đã không còn nhớ nhung Mà sao lại đang mơ, hình dung ấy.
Ngỡ như đã quên dần đắng cay Mà tim ta tại sao thấy đau như vậy Ước chi lúc này là giấc mơ Để ngày mai bình minh lên Rồi ta được mau quên.
[ĐK:] Đã cố chẳng bao giờ nhớ thêm Mà sao những ký ức cứ về giữa đêm Đã cố đếm lại từng vết thương Để cho ta quên đi tình người.
Cứ muốn bước một mình mãi thôi Dù mưa rơi trên những con đường vắng tênh Ước chi có nơi nào ở trên thế giới Để ta tìm chút nơi yên bình Để ta vơi nỗi buồn khôn nguôi.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}