Quê hương là con đường mòn
Cào cào chen bước chân con
Quê hương là khói cơm chiều
Là con cua đồng nướnh khét bằng rơm
Quê hương là cây cầu dừa
Ngày nào cha bắc sang sông
Để anh hai gánh mạ qua đồng
Để chị em cõng nhau tới trường
Một trùm trái da một con cá rô lên đồng
Mẹ nấu canh chua quê mình
Nhường nhau xong buổi cơm chiều
Hết gạo cù nèo mà con cá còn dư
Vùng trời ký ức còn nguyên tháng năm que nhà
Đôi lúc có khi giận hờn giận lắm không nhìn mặt nhau
Không nói với nhau một lời
Nhưng trong lòng làm sao bỏ nhau
Quê hương giờ xa mịt mờ
Càng ngày càng nhớ khôn nguôi
Dù đi xa cả khối bầu trời
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
{{item.username}}
{{item.content}}