Màn sương giăng ngày mới, Lời yêu vắng thinh rồi. Tìm đâu ra một góc trời xanh? Áo xanh xưa nay đang mòn trong đất. Lời xanh không còn nói. Nụ hôn xanh tan vội. Trời không xanh được nữa, Từ khi nào chẳng biết. Đời không xanh, gối mộng không xanh, vắng đi hình anh Thì mơ cũng chết như thơ, như quả tim vỡ…
Bài ca xưa lạc mất Dần khô trên môi mòn Lạnh trong sương lan ra thịt da… Lạnh tiếng cười, Lạnh buốt. Lạnh suốt trăm năm. Trời đang nắng mà sao trong tâm Vườn héo tiếc thương gót chân tình xưa ấm êm Hết rồi. Tình yêu em tận hiến Vờ đang chết mơ kí ức về Giữ chi cho thêm buồn? Buồn chi nữa khi bài ca vỡ, khi quả tim vỡ, khi cụm mây vỡ…
Lạnh sương hay lạnh áo? Lạnh như suối không người Lạnh như anh vụt dứt tình đi Mắt anh ôi chưa bao giờ lạnh thế! Lạnh không lê được bước Lạnh tê môi sao cười? Lạnh câu thơ tình cũ, Lạnh câu ca gìn giữ, Lạnh vai em tóc lạnh như đêm vắng ai mà như vùi chôn thế giới vắng anh Câm cả tiếng nói!
Thì nghe câm đàn vỡ… Đàn rơi xuống con vùi Tình rơi nghiêng, gió lên lạnh thêm. Lạnh rã người. Lạnh buốt! Lạnh suốt trăm năm. Trời đang nắng mà sao trong tâm vườn héo tiếc thương gót chân tình xưa ấm êm. Hết rồi Tình yêu em tận hiến Vờ đang chết mơ kí ức về Giữ chi cho thêm buồn? Buồn chi nữa khi bài ca vỡ, khi quả tim vỡ, khi cụm mây vỡ…
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}