Em đừng nói với người ta
Những câu vụng dại thiệt thà mà tôi ghen
Hay là biết họ mà đừng quen
Kẻo tôi thân phận ngọn đèn bấp bênh.
Gió quên thì được đứng lên
Gió nhớ ngồi xuống bên thềm thực hư
Nụ cười biết mấy tâm tư
Cho tôi xin hẹn ước từ ngàn năm
Thoáng gì trong mắt xa xăm
Câu thơ bối rối chiếc cằm nũng đôi
Phía em muốn yên phận rồi
Phía tôi gồm gồm khoảng trời người dưng
Bâng khuâng nửa nói nửa dừng
Hay là cứ vậy cho đừng khổ đau
Để ngày xưa của mai sau
Tối em ngồi đếm mưa mau sài gòn.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}