Con ở miền Nam ba mươi năm xa Hà Nội
Theo dấu ngườii xưa đi mở lối
Theo lưng ngùn ngụt dáng rồng bay
Con trở về đây Hà Nội chiều nay
Nắng rải hoa vòm tre bên lăng Bác
Đã dặn lòng mình đừng khóc
Mà trước Người đôi mắt cứ rưng rưng
Người nằm đó rực rỡ một vầng dương
Thiêng liêng thế mà sao gần gũi quá
Như ông như cha nhu màu xanh của lá
Che chở chúng con suốt cánh rừng miền đông
Người nằm đó con bỗng thấy mênh mông
Như lạc vào cõi thần tiên huyền diệu
Cả cuộc đời hành quân đi đánh giặc
Dấu chân con in đậm dấu chân Người
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}