Nghe hạt mưa rơi xuống cho lòng nhói đau.
Ngày em ra đi mưa buốt giá trên đường khuya.
Vì anh,nào đâu hay biết em lừa dối anh.
Ngày em ra đi chẳng nói một lời.
Và ngày đó anh nhớ chính con đường kia,
Buồn mưa rơi em nở bước đi chẳng tạ từ.
Để giọt mưa như thủy tinh
Và giọt nước mắt rơi trong mỗi đêm canh thâu.
Dù trọn một đời có đắng cay
Lòng này vẫn nguyện ôm sầu nhớ
Bao năm con tim cằn khô khi vết thương vẫn còn dấu.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}