Thuở ấy tóc nàng chưa chấm ngang vai, mắt tôi chưa vương bụi đời. Tuổi thơ nhìn đời như giấc mơ hoa. Mối tình đẹp như câu ca. Còn nhớ nhớ mãi xuân năm nào hai đứa ươm cây đào để ghi đến mai sau. Một mai hoa lá lên tươi mầu kỷ niệm êm ấm những tháng ngày gần nhau.
Mười mấy năm rồi mà người đi viễn xứ dệt giấc mơ. Thấy hoa đào nở lại tưởng màu hoa áo ai ngày xưa. Rồi có năm nào về đường xưa lối cũ lòng xuyến xao. Bóng ai phương nào kỷ niệm xưa chỉ thấy bông hoa đào.
Mười năm xưa đẹp như bức tranh thơ biết sau ra sao mà ngờ. Mười năm sau khơi dĩ vãng xa xưa hoa còn mà người nay đâu? Chiều nay đứng ngắm hoa tươi mầu mà nhớ duyên ban đầu thuở niên thiếu bên nhau. Hồn hoa có thấu cho chăng là vườn đầy hoa đấy cớ sao còn mình ta...
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}