Bài Hát: Ngưu Lang Chức Nữ
Tác Giả: Mạc Phong Linh
Chàng là nắng trên đông Nàng là gió tiên bồng Duyên tục tiên trái ngang ai bày nên Se tình mơ lứa đôi trần gian Nàng ơi lòng ta ngất ngây Từ khi ai đến đây trong vòng tay Xin đến trăm năm, ngàn năm Duyên ban đầu, đừng cách chia không nhạt phai.
Chàng là tiếng tơ đàn Nàng là ánh trăng vàng Muôn đời không cách chia, không nhạt phai Cho dù bao đắng cay hồng trần.
Từng đêm vắng bên máu tranh nghèo Nàng may áo bên bếp lửa hồng Ta trải lòng trong tiếng sáo du dương Trăng vẫn thanh trong, gieo xuống mênh mông những sợi tơ vàng Kết se mãi bên chàng câu thề chung tình.
Chức nữ ơi có phải ta với nàng đã hẹn hò nhau từ muôn kiếp trước Nên từ chốn thiên thai non bồng, nước nhược nàng đã đến cùng ta cho hoa bướm được giao kề Nắng hạ mưa thu chung lối đi về Một túp lều tranh bên dòng sông nhỏ mà chan chưa ân tình mặn nồng nghĩa phu thê Sương sớm long lanh trên ngọn cỏ ven đê vui đón chân ta cùng sánh bước ra đồng Anh cuốc, em trồng cho đến tận hoàng hôn ngồi tựa bên nhau nhìn mây trời pha sắc tím.
Khi mà đêm giăng kín khung trời em ngồi quay tơ dưới trăng mơ màng Nghe chàng ngân nga tiếng tiêu êm đềm Xin trời cao giùm thương đôi lứa cho mãi gần nhau Dù bao giông tố phong ba câu ân tình không đứt đoạn lìa xa.
Dù đến trăm năm hay ngàn năm sau nữa ta vẫn bên nhau trong nắng lửa mưa rào Càng gian khó chông gai thì hạnh phúc sẽ ngọt ngào Nàng thấy không? con trâu già thêm sức mạnh, lúa trên xanh thẳm, mái tranh nghèo thêm ấm mỗi chiều hôm Có nàng bên ta vạn vật bỗng sinh sôi, bầy chim sáo ũng ngọt ngào thêm giọng hót Và trái tim em chứa chan dòng mật ngọt, khi biết bồi hồi xao xuyến bởi tình yêu.
Nào ngờ đâu tình duyên trái ngang trời không thương bắt uyên ương lìa tan Ngưu chức thôi cam sầu mang người dương trần còn kẻ non tiên vời xa Nàng về chốn non bồng, chàng hạ giới đau lòng Ôi trời cao lá lay gây biệt ly Đêm từng đêm nhớ thương ngậm ngùi, đêm từng đêm nhớ thương... ngậm ... ngùi.
Chàng ơi! bến nhân duyên không có thuyền tiên tục Chữ hạnh phúc trăm năm của người dương gian với kẻ chốn thiên đình Chỉ tại mình yêu mình ái nên trái đau thương nên trái đau thương đã dành trọn cho mình Thôi cũng đành cho cung tơ lỗi nhịp, ý thiếp tình chàng dang dở chuyện mai sau Ta muốn gào lên... cho thấu động chín tầng cao sao nỡ cách chia tình duyên đôi lứa? Đừng khóc đừng than đừng ôm sầu mang tủi, để chốn non tiên thiếp thêm nặng ưu phiền Có phải tơ duyên kiếp này đành ...lìa xa không thể chung đôi, cho sầu tê tái? kiếp sau xin nguyện ta cố tìm về nhau ... Bớ.. hỡi ... ngưu lang, xin giã biệt từ đây, em về nơi khói mây Chức nữ hiền thê ...trời ơi nàng đã khuất xa trong mây cuồng gió loạn, để ta một mình cứ gọi bạn trăm năm, bao giờ ..trong cõi xa xăm nàng nương sương khói về thăm bạn chung tình? Bầy quạ đen sẽ bắt cầu ô thước, cho thiếp gặp chàng lệ đổ suốt mùa ngâu Mưa ngâu cho nhân thế dâng sầu, chuyện tình ngưu lang chức, biết ai sầu hơn ai?
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}