Một ánh sáng bỗng hiu hắt trong màn đêm, để tôi một mình cùng bước chân lẻ loi. Mang theo trong tim một nỗi buồn ta không hiểu ra, vì một người đã bước đi về rất xa. Có cố gắng nhưng không thể quên, nước mắt tuôn rơi lại nhớ em từng đêm. Không thương không yêu cũng là vì ta không hiểu nhau, người đành lòng bước đi chỉ vì dối gian.
Đã mất em bao nhiêu tình yêu đã cách xa, đã mất em dường như mất linh hồn. Đã mất em ngỡ như mình đang trong giấc mơ, đã mất em không thể quay về.
Phải cố quên hết một hình dung năm xưa, dù mười năm hay hai mươi năm có lẽ ta vẫn khóc. Khóc thương cho trần gian kia giờ còn đâu một mối tình, có lẽ tình mình giờ phải lao đao. Có lẽ nhân thế không ai yêu em bằng anh yêu em, nào ngờ đâu phong ba bão tố cách chia ta đôi ngã. Chắp tay anh cầu cho em luôn hạnh phúc nơi xứ xa, có lẽ sẽ tốt hơn bên anh lúc xưa.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}