Một ngày nắng vẫn lung linh Nhẹ nhàng gió khẽ xôn xao Lạc bước giữa chốn cô đơn Ngập ngừng giữa tiếng ê a quanh cuộc đời Dòng người cứ trôi đều Cứ mãi vô tâm như bao lần vẫn thế Xung quanh những thang trầm Mà lạnh lùng vẫn cố buông xuôi vờ nhắm mắt Nơi đâu chốn yên bình? Nơi đâu chốn yên thân cho người cơ hàn? Nỗi đau...
Chôn giấu giữa cuộc đời, giữa bao lòng người Nỗi đau... Hằn sâu trong những nụ cười nặng trĩu Dòng người nhạt thế thôi! Biết bao giờ? biết bao giờ? Ai hiểu 2 tiếng tình người Thế giới vô hình, hám danh... Ngàn vạn trái tim vội vàng chai đá Đành cười nhạt thế thôi Biết bao giơ?...biết bao giờ?...
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}