Ba đứa quen nhau, khi vừa biết đời.
Chung một xóm nghèo và chung cả dòng sông.
Một thời tuổi thơ cùng cắp sách đến trường.
Chưa biết vui buồn, chưa biết đời là bể dâu.
Năm tháng thoi đưa, ba thằng lớn rồi.
Tôi rời mái trường, để tìm vui kiếp ngàn phương.
Ngày mình chia taym trời mưa suốt canh dài.
Ba đứa u hoài, nên mắt từng thằng cay cay.
[ĐK:]
Đêm tha phương, tôi rời xa cố hương.
Tôi rời xa mái trường.
Trên chuyến xe cuộc đời tôi chưa biết đi về đâu?
Mang trong tim thời thơ ấu hôm nào?!
Với những lúc vui buồn của ba thằng khi bên nhau.
Như giấc chiêm bao hai mươi mùa xuân rồi!
Tôi về lại xóm nghèo mà lòng sao thấy quặng đau!
Mình gặp lại nhau giờ đây tóc phai màu.
Ba đứa thấy nghẹn ngào tiếc thương tuổi xuân qua mau.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}