Anh vẫn nhớ hôm nào hai đứa quen nhau, dưới những áng mây trời trong xanh dịu dàng. Những hạt cát ươm vàng ánh lên muôn sắc màu, anh nhẹ nhàng nắm tay em thật lâu.
Anh vẫn nhớ kỷ niệm khi xưa trao nhau, với những cánh hoa hồng gửi lên đôi má em. Anh đã nghĩ chúng mình sẽ không phải xa rời, nhưng nào ngờ chính em bỏ mặc anh.
Ngày em đi cơn gió thoáng lá rụng rơi khi trước thu, anh nén lòng giữ cho lệ ngừng rơi. Chờ khi em quay lưng bước ngoảnh mặt đi xa rất xa, những giọt lệ khoé mi anh bật tuôn.
Và không gian sao lặng lẽ chỉ mình anh riêng với anh, anh trách mình cớ sao lại hờ hững. Để rồi khi những cảm giác xung quanh anh vỡ oà, giọt nước mắt anh rơi khóc trong đêm quạnh hiu.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}