Đường người đi lưa thưa loanh quanh không gian sao âm dương
Tiếng bước chân trong mưa lạch cạch đi đâu trong màn sương
Chiếc ô xanh viền đen nhẹ đưa bàn tay
Trong lòng vẫn Muốn 1 chút an lành trong đêm lạnh mưa
Nào hay nhớ …
Đường về ngày hôm qua ai cho được bao nhiêu niềm tin
Hòa cùng những xót xa đau theo nhịp đập ở trong tim
Phút ấy đã đi qua giờ ai phải quên
Chút kí ức phai nhòa chìm trong màn đêm
Theo bước chân ai đi …
Chính là cái lúc
Cái cảm giác cô đơn thúc dục
Kết thúc
nào là những hình ảnh nhảy loạn trong lồng ngực
Nhìn đường khói bụi bay
Với Những con người vẫn thường hay đi qua đây hàng ngày
Dưới những tản cây
Hay có 1 người ngồi tìm in lại những vết giầy
Khi Đêm nay …
Muốn 1 không gian riêng
Ngủ thật lâu mà ko bị ai làm phiền
Muốn mọi thứ tồn tại vô tiếng
Để cho đôi tai ko phải lọt vô những câu chuyện
Muốn tìm 1 cảm giác thoải mái nhất
Nhưng thử mới biết là ko thực
Muốn nhìn lại những thứ đã mất
chút cảm giác đau nhức
Là những ngày tháng ngồi giết thời gian thật lãng phí
Là những đêm dài ngồi viết 28 trang nhật kí
Nghĩ lại
Những hành động ngu ngốc
Như cái lúc bật khóc khi vừa lo lắng vừa lo sợ
Chẳng bao h được đi thẳng đến những giấc ngủ
Chẳng bao h được nói và nghe 1 chút tâm sự
Chẳng bao h có thể quên được cái quá khứ
Chẳng bao h có thể quên 1 khuôn mặt người cũ
Chẳng bao h …
Haizzz….
Biết hận bao nhiêu cho đủ
Đường người đi lưa thưa loanh quanh không gian sao âm dương
Tiếng bước chân trong mưa lạch cạch đi đâu trong màn sương
Chiếc ô xanh viền đen nhẹ đưa bàn tay
Trong lòng vẫn Muốn 1 chút an lành trong đêm lạnh mưa
Nào hay nhớ …
Đường về ngày hôm qua ai cho được bao nhiêu niềm tin
Hòa cùng những xót xa đau theo nhịp đập ở trong tim
Phút ấy đã đi qua giờ ai phải quên
Chút kí ức phai nhòa chìm trong màn đêm
Theo bước chân ai đi …
Hòa vào đám người trong khói bụi tiếng xe ồn ào
chìm vào cái góc tối này ko biết cuối ngõ này là cái góc phố nào
Đưa mắt nhìn 2 đôi bàn tay
nắm chặt từng ngày nhưng đâu còn thiết
Cả những giọt mồ hồi nước mắt vô tình rơi mà đâu biết
Đan xen những cảm giác hờn ghen nuối tiếc cuối bữa tiệc
Ko ai biết tôi hết
Tiếng nhạc điệu nhảy
mồ hôi toát ra
những con đĩ thuốc phiện đêm nay tôi phải xõa
để xóa hết những ưu tư muộn phiền …
Nhớ lắm … sao cứ phải thờ ơ ?
Ko có giây nào cho 1 nụ cười tươi
Ko có phút nào cho 1 công việc mới
Hàng giờ hàng giờ tự mải mê theo đuổi
Từng ngày từng ngày đếm lại tháng năm xa
Sao tự nhiên lại thành xa lạ ?
Sao phải biến những ngày tháng ấy tưởng như đã nhạt nhòa
Bỗng tự nhiên nhìn lại tất cả những nơi từng đi qua
Muốn khóc lắm …
bỗng cơn mưa kia như 1 món quà
Đường người đi lưa thưa loanh quanh không gian sao âm dương
Tiếng bước chân trong mưa lạch cạch đi đâu trong màn sương
Chiếc ô xanh viền đen nhẹ đưa bàn tay
Trong lòng vẫn Muốn 1 chút an lành trong đêm lạnh mưa
Nào hay nhớ …
Đường về ngày hôm qua ai cho được bao nhiêu niềm tin
Hòa cùng những xót xa đau theo nhịp đập ở trong tim
Phút ấy đã đi qua giờ ai phải quên
Chút kí ức phai nhòa chìm trong màn đêm
Theo bước chân ai đi …
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}