Ôi tuyết cao sang mênh mang Hi Ma Lạp Sơn
Ta dưới dương gian nực nội chật chội tủi hờn
Thèm ôm tuyết buồn, tuyệt nhiên lạnh trắng…
Em, như sầu nghìn năm, tuyết phủ lặng câm, trên nơi cao vời
Ta như cơn buồn dỗi, như sôi sục mãi, mãi không thôi
Ôi Hi Ma Lạp Sơn, không một lời ru, không tay vời
Vuốt tóc ta chẳng vuốt, vuốt xanh gò má, vuốt khô môi.
Đỉnh đời ở cao quá còn nghe nhiều lắm
Dưới đây không ngừng buồn rầu, cay đắng
Mà chỉ đành im tiếng nhìn nơi lạnh lẽo
Tuyết ngăn che nhiều niềm yêu còn thiếu…
Em im lìm một nơi, âm thầm mà thôi, không lời
Sẽ có ta tìm tới thay buồn rầu cho u hoài
Em cho một sầu vương, yêu mà là thương, huy hoàng
Em cho một tình câm, muôn năm chẳng vương dương trần
Em hỡi bao la, cao xa Hi Ma Lạp Sơn
Ban phát bao nhiêu yêu thương nặng nhẹ chập chờn
Người ôm lấy rồi, sầu dương thế ơi…
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}