Chiều hoàng hôn buông đang dần phai;
Cô đơn lang thang trôi qua hết tháng ngày dài
Khi trong thâm tâm ta luôn biết
chẳng có ai kề sát vai mỗi khi buồn vui đau đớn gì.
Cuộc đời đã cho tôi niềm tin
Nhưng đôi khi mang luôn đi hết
chẳng giữ gì
Lặng thầm nhìn về một hình bóng đã xa rồi, đã xa rồi
Để mình tôi lạnh đôi môi nhạt nhoà thôi.
Rồi một mùa thu đã dần qua
Đông đến cùng ta
Mang những lạnh giá Vì một người ra đi vội vã để tôi đi tìm
Trong đêm tôi vẫn đi tìm
Tìm hoài để thấy thấy
để để thấy được tình yêu ấy ấy
Mãi vẫn mãi luôn còn trong tim này những ký ức ấy vẫn trong tim này
Dù lòng vẫn biết biết biết vẫn biết ai chẳng hề nhớ nhớ nhớ nhớ đến yêu thương bao giờ
Khi con tim ấy vẫn luôn mong chờ.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}