Nhà vắng không người
Mình tôi tôi hát và mình tôi tôi cười
Cười với riêng mình
Ngày như đêm vắng và thời gian trôi chậm
Vết nắng trên tường
Dường như đôi mắt của tình xưa đang nhìn
Đời vắng không người
Mình tôi tôi khóc và mình tôi khô kiệt
Mình nhìn mình từ chiếc gương lu mờ
Đời nhập nhằng vào với mơ
Từng vết tàn nhang cũng buồn lâu
Ôi đời tôi nhăn nhàu
Nhìn vào đời từ bóng trăng không màu
Đời mệt hằn nhiều vết sâu
Không chừng tôi già đi hơn tuổi tôi
Không một ai kêu mời
Không một, không một ai đón đợi
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}