Con đường mòn quanh co nắng vàng in bóng mát dì Bích của tôi ngày ngày lên lớp với mảnh áo đơn sơ không sắc màu không điểm phấn tô son dù tuổi dì còn trẻ lắm. một cô giáo thôn quê mang trái tim đầy nhiệt huyết đem tri thức gieo vào từng tầng lớp trẻ cho ngày mai thăng hoa. Không biết bao nhiêu mảnh đời một thời khốn khó dù cô vẫn gian nan ngày ngày bên giáo án bên ánh đèn dầu leo loét trong đêm dài mưa gió và vết phên thưa không đủ che chắn mưa lùa
Cô giáo đầu tiên tôi gọi bằng dì. Nhớ có một lần tới giờ văn bục giảng lần đầu thay sân khấu cho tôi. Dì bắt tôi lên ca tôi khóc nhè một hồi rồi mới chịu lên, khi đã ca được thì ca say sưa quên nghỉ. Cả lớp gầm gào cùng dì vỗ tay khen dù tôi hát không hay dù nước mắt còn tèm nhem trên khóe mắt
Ôi thời gian như làn khói mây bay vút cao loan xa dần hòa vào mênh mông trần ai. Xa khuất xa nên ngàn năm không trở về. Ngôi trường làng đi vào tuổi thơ, bao nhớ thương cũng chỉ là hoài niệm xa xôi đầy vơi. Nhưng mỗi năm hè về khi thấy hoa phượng trổ bông nghe nhớ thương thương thương nhiều cô giáo cũ ngôi trường ngàn năm xưa
Dì Bích ơi dì cứ thầm lặng cống hiến thêm đi cũng như con nắn nót từng giờ chỉ mong gởi lại cho đời vài hàng chữ. Dù đời có khen chê hay đôi lúc phũ phàng bạc bẽo thì chẳng qua mình chưa xứng đáng để người đời tưởng nhớ
Nhưng khối óc con tim mình nặn ra để chắt lọc những gì tinh túy nhất theo sức mình có được thì chưa cay sao ai đó cũng thấy hết nhiều tâm tư mình trong từng con chữ để lại mai sau vì nhà giáo nhà văn tuy không cùng chung bục giảng nhưng cùng chung nghĩ đến tương lai kiếm tìm cái đẹp cái hay cho hậu thế thì dì hãy tin đi và vững lòng cùng sự nghiệp vì trước mắt còn nhiều phũ phàng cay đắng nhưng hãy vượt qua nhưng hãy vượt qua để tìm tòi và nhận thêm chân thiện mỹ cho đời
Ai rồi cũng đi xa bỏ lại kiếp con người nhưng còn hiện diện một giờ là còn hiện diện đôi tay khối óc. Cái di sản của tấm lòng ai đành bỏ phí đi đâu. Một đời người một việc tốt và dù cho nhân thế chỉ một câu cũng đủ cho hậu sinh thêm một nấc thang thánh thiện. Con là một cụ thể chứng minh không suy diễn từ một kẻ bơ vơ nay biết đã tập sống nên người.
Xin cảm ơn dì Bích cảm ơn một nhà giáo có một tấm lòng mang ánh sáng quang minh. Xin đại diện cho nhiều tầng lớp học sinh ghi khắc công ơn dì và những người trên bục giảng, cho Việt Nam ngày mai nối tay cùng bốn bể năm châu tựa như khắp những nhân tài. Một mai này khi rời bục giảng dì sẽ thấy thanh thản bởi kiếp này dì không bỏ phí công lao. Đôi tay nhà giáo muôn đời luôn quý báu dù thế kỷ nào nhân thế cũng tôn vinh.
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}