Ngoài kia, vệt hoàng hôn lan nhanh phía chân trời. Đưa bàn tay từng ngón gày như níu giữ từng vệt nắng cuối cùng. Ôi loài người, gọi nhau giữa cơn đau. Cả một đời mãi miết những ân sâu. Một ngày lại tới rồi đi không hẹn trước. Thôi trông chờ, cho nguôi lòng. Để rồi... Mãi xa một miền xa. Vội quên! Đừng bảo ta đưa mắt xót thương đời. Buồn làm chi lời thiên hạ. Rồi cũng sẽ tan theo với đất trời. Thương những người, nhỏ nhen trong tiếng cười. Họ buồn vì nhỏ bé giữa cuộc đời. Vòng xoay là thế, cứ cho đi để nhận lấy. Xin ru người, xin ru lòng yên đi nhé... ta còn là ta....
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}