Tôi ngồi đây, lặng yên nghe muôn con sóng xô, và nhớ tới ai?
Đêm vụt bay, thời gian trôi qua đôi cánh tay, chợt thấy dấu yêu xa vời.
Mất người, có người – Trốn tìm mãi hoài một trò chơi ấy.
Mất người, có người – Sao giờ đây mình tôi chỉ còn đêm vắng?
Vô vọng.
Mệt nhoài đôi chân con đường xưa
Dù trời buông nắng, dù muôn làn mưa
Vì hình bóng ai, vì nhớ ai…
Buồn vui kia như muôn lời ca
Dệt từng ký ức thêm đau lòng ta
Người về với ai, người nhớ ai?
Bình luận
{{(count_comment == 0)?(''):(count_comment+' Bình luận')}}
Những bình luận hàng đầu
{{comment.username}}
{{comment.content}}
Xem thêm {{(((comment.count_sub_comment - comment.items.length) > 5)?'5':(comment.count_sub_comment - comment.items.length))}} câu trả lời
{{item.username}}
{{item.content}}